Header Ads

test

Cứ cưới đi rồi...bỏ

Đã qua rồi thời kỳ người ta khắt khe với phụ nữ ly hôn. Nhưng có phải vì thế mà giá trị hôn
nhân ngày càng trở nên nhẹ bẫng, đến độ có những phụ nữ chưa kịp bước vào hôn nhân đã luôn sẵn sàng với tư thế có thể ra đi bất cứ lúc nào.
 “CƯỚI ĐI RỒI BỎ”
Phụ nữ mấp mé đến tuổi 30 độc thân, càng xinh đẹp, càng thành công thì lại càng dễ bị ám ảnh. Ám ảnh mình già rồi. Ám ảnh mọi người đàn ông thành đạt đều đã có nơi nương tựa.  Ám ảnh mình rồi sẽ cô đơn bởi mọi đàn ông đều không đủ tốt.
Nhưng thứ ám ảnh đáng sợ nhất là mình phải mang danh hiệu “bà cô ở giá” suốt đời, rằng mọi hào quang mình đã tạo ra sẽ bị phá hỏng, bởi gặp ai cũng thấy người ta đang đặt dấu chấm hỏi, liệu mình có bình thường không mà mãi chưa chịu cưới?

Cô bạn tôi hoa khôi đại học của tôi, năm nay 32 tuổi, kinh nghiệm 15 năm tình trường, nổi tiếng là “kén cá chọn canh”. Thế rồi đột ngột cô ấy gửi thiệp báo hỷ với một anh chàng béo, lùn, sự nghiệp làng nhàng bậc trung, chẳng có gì là nổi bật. Cả hội bạn háo hức bàn tán, hẳn chàng phải có một tình yêu nồng nàn lắm mới chinh phục được trái tim hoa hậu. Nào ngờ, cả bọn chưng hửng khi nghe nàng giải thích “Chẳng có yêu thương say đắm gì đâu. Đến tuổi này cũng phải có đám cưới cho khỏi mang tiếng. Ở được thì tốt, không được thì chia tay, thế thôi!”

Một cô bạn khác của tôi lại là chủ một doanh nghiệp chuyên thiết kế trang phục cưới. Nàng đúng là một hình mẫu của các bộ phim chick-flick, bởi cái nghề phải tham dự đám cưới mỗi ngày mà bộ váy thiết kế cho bản thân đến năm 30 tuổi vẫn chưa được mặc. Cố gắng lắm, nàng mới quyết định kết hôn một anh chàng giảng viên đại học, nhưng vừa sau lễ đính hôn, nàng đã nghĩ ngay đến việc chia tay. Nhưng cả gia đình nàng cương quyết can ngăn “Cưới đi rồi bỏ. Có được đứa con hợp pháp nữa thì tốt. Tuổi  này rồi đừng hủy hôn, không lấy được ai thì người ta lại bảo mình “không bình thường”.

Tôi thực sự không biết thế nào là “không bình thường”, nhưng rõ ràng rằng càng ngày người ta càng bình thường hóa chuyện ly hôn đến độ coi rẻ giá trị của hôn nhân. Sau những năm tháng phải lòng say lắm, cho đi quá nhiều, trông đợi quá nhiều mà chẳng nhận được bao nhiêu, có phải mọi háo hức của đàn bà với hôn nhân đều đã tan biến? Giờ đây họ nhận ra tình yêu nào rồi cũng sẽ kết thúc, gã đàn ông dù tài đến mấy vẫn đầy tật, và mục đích của hôn nhân chỉ nên là để hợp thức hóa chuyện làm mẹ đơn thân. Đàn bà đã bỏ hẳn ý nghĩ chọn đúng người, chỉ cần tìm được người “tàm tạm” vào đúng thời điểm. và a lê hấp, họ chọn ngay con đường “cưới đi rồi bỏ”. Kể ra nó cũng không phải là tình thế quá tệ, bởi ít nhiều ta cũng chọn được một chú rể đường hoàng, có một đám cưới tử tế, thời thanh xuân cũng đã kịp một lần lên xe hoa cho gia đình rạng rỡ, họ hàng không còn ai thắc mắc chuyện muộn chồng. Ở được thì tốt, không ở được thì chia tay, chuyện ly hôn với đàn bà nhẹ tợ lông hồng bởi nàng đã luôn chuẩn bị cho điều đó từ lúc bắt đầu.

ĐÃ SẴN LÒNG BUÔNG TAY THÌ XIN ĐỪNG NẮM LẤY

Ngày xưa, khi đến dự một hôn lễ trong nhà thờ, tôi luôn cảm thấy giây phút xúc động nhất là khi đức Cha nhìn sâu vào mắt cô dâu mà hỏi rằng: “Con có nhận người đứng trước con là chồng mình, và hứa sẽ giữ lòng chung thủy với anh, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe, để yêu thương và tôn trọng anh suốt đời không?”. Trong khóe mắt ngấn lệ khi nàng trả lời “Vâng, con nhận”, tôi luôn thấy ánh lên niềm tin tưởng, trân trọng và quyết tâm đánh đổi tất cả vì sự vĩnh cửu của hôn nhân.

Nhưng càng ngày tôi càng thấy nhiều đôi uyên ương ngần ngại hay lấp liếm cho qua câu trả lời “Vâng, con nhận”. Chúng ta ngày càng đối xử thô bạo với hôn nhân, xem nó như việc phải làm, như một lối thoát khỏi nỗi cô đơn, khỏi đám dư luận ác ý. Chúng ta mất đi khả năng yêu thương, hy sinh và dâng hiến cho người yêu bởi chúng ta càng yêu bản thân nhiều hơn, yêu tự do nhiều hơn. Nhưng tôi không hiểu, đã yêu mình đến thế, đã sẵn lòng chia tay đến thế, sao lại không sẵn lòng để chọn lấy cuộc sống độc thân để tránh hẳn những rắc rối sau hôn nhân?

Cô bạn hoa khôi của tôi chỉ một năm sau ngày kết hôn đã chuyển sang trang thái “cưới rồi đã bỏ”. Cô bảo mình chỉ cưới bởi không đủ dũng cảm để chống chọi với gia đình, họ hàng, dư luận khi mãi còn độc thân. Nhưng tôi lại nghĩ cô quá dũng cảm khi dám rước cả một ông chồng vào đời mình, rước cả gia đình chồng, họ hàng nhà chồng và sau cùng, là cả một giọt máu có hình hài hệt như bố nó. Một đời chồng đâu đâu đơn giản như cô nghĩ. Một ông bố hờ có thể là một món nợ nặng nề cả đời khi anh ta luôn có quyền thăm viếng, chăm sóc con, gây phiền nhiễu về luật pháp, về tài sản và nhất là làm phiền những người đàn ông đến trong đời cô sau này. Vậy thì đám cưới liệu có làm cho cô và gia đình yên tâm hơn? Hay cuộc sống sau ly hôn của cô sẽ còn bi kịch hơn, dễ bị đe dọa hơn cả trước khi cô cưới?

Tôi thường ngỡ ngàng khi gặp những cô dâu có suy nghĩ “cưới đi rồi bỏ”. Họ thường thành đạt, có đời sống tình yêu phong phú, luôn luôn dám khác biệt với đám đông trong công việc, trong phong cách sống. Thế mà kỳ lạ thay, đối mặt với thời điểm kết hôn, họ lại không dám tạo ra khác biết bởi sợ dư luận gọi mình “không bình thường”. Vậy thì ly hôn liệu có “bình thường” hơn với dư luận không? Hãy nhớ lại đi, khi chia tay bạn trai, riêng việc đổi “Relationship status” trên facebook cũng đã khiến bạn phải giải thích cho hàng tá người tò mò về nguyên nhân. Huống hồ gì bạn đã từng có một đám cưới, một tờ giấy kết hôn, bạn đã chuẩn bị trả lời câu hỏi “Tại sao…” như thế nào với hàng ngàn người? Họ sẽ không chỉ hỏi bạn, họ sẽ còn hỏi gia đình bạn, thậm chí con cái bạn. Và rồi, bạn sẽ nghĩ sao khi một đứa bé phải chịu trách nhiệm và giải thích cho những sai lầm của mẹ nó?

Suy cho cùng, ly hôn là lối thoát cuối cùng cho cuộc hôn nhân ngột ngạt ngoài ý muốn, chứ nó không nên là một phần trong kế hoạch xây dựng hạnh phúc trọn đời. Xin đừng dễ dãi với quyết định lớn nhất đời mình. Tôi không muốn phí hoài một ngày nào trong đời mình với một người đàn ông mình không thành thật yêu thương. Tôi không muốn rẻ rúng những phút giây tươi đẹp của cuộc sống bằng những tháng ngày ngột ngạt trong một cuộc hôn nhân có kết cục biết trước. Hôn nhân là một tổ hợp những cảm xúc mà hạnh phúc chỉ đến sau đắng cay. Nếu bạn luôn sẵn lòng buông tay khỏi hôn nhân, thì tốt nhất đừng nắm lấy nó từ lúc ban đầu, bởi bạn sẽ không tìm được một chút hạnh phúc nào đâu mà chỉ nắm lấy những đắng cay và hệ lụy.

Còn nếu bạn vẫn quyết chọn lấy hôn nhân rồi,

Xin hãy chân thành thêm một chút, nỗ lực thêm một chút, quyết tâm hơn một chút

Bởi hãy nhớ, bất cứ lúc nào bạn cũng có thể buông tay để chấm dứt, nhưng chỉ có một lần cơ hội để gìn giữ cuộc hôn nhân với người đàn ông mình đã cưới mà thôi.
Kênh giải trí - Xã hội - Tin tức - Liên hệ quảng cáo trên - Kenh890.vn - 0974.598.763

Không có nhận xét nào