Header Ads

test

Truyện ngắn: Mưa hay kỷ niệm...!

Ít khi ngủ trưa, chỉ khi thực sự mệt mỏi mới ngả lưng một chút. Hôm nay thấy hơi mệt mỏi cộng
với việc bị mất mạng nên đành lên giường nằm ngủ từ 12h05'. Nằm mãi không ngủ được, suy nghĩ linh tinh một chút về dự định mua Ipad, tính toán mãi mà không nghĩ ra cách kiếm đủ tiền để mua thứ đó trong vòng 1 tháng... buồn!
Mưa hay ký ức
Chả muốn nghĩ nữa, rồi bỗng thiếp đi ngủ từ lúc nào, tưởng ngủ một mạch đến 2h chiều đi học là ok! Ai ngờ chỉ khoảng 30' sau mắt tự nhiên mở ra... khó hiểu! Nhìn đồng hồ mới 12h45', nhắm mắt cố ngủ tiếp. Có vẻ sự mệt mỏi, cái giá lạnh đầu đông và những kỉ niệm 2 năm trước trong tôi đã biến thành một cơn mưa ký ức, ảo ảo thật thật, mơ mơ hồ hồ... Một cơn mưa mùa đông, lạnh lẽo và hiếm hoi.
...
Tút... tút... tút...
Cuối cùng cô ấy cũng nhấc máy, một cảm giác sung sướng khi nghe thấy giọng nói cô ấy. Bỗng xuất hiện tiếng một người con trai bên cạnh với giọng nói khỏe và như đang ép buộc gì đó. Thoáng nghĩ người đàn ông đó là bố cô ấy. Nhưng hình như không phải, đây là giọng nói của một người trẻ tuổi. Tiếng nói vọng qua điện thoại: "Em hãy nói dứt khoát với nó đi, đừng để nó phải lưu luyến và chờ mong em nữa". Không kịp để cô ấy nói những gì người con trai kia bảo, tôi liền nói trước một cách nhanh chóng: "Sao vậy Trang? Trang sao thế? Ai vậy?"

Tôi nghe thấy tiếng khóc, tôi cảm nhận được cô ấy bị ép buộc phải nói ra điều mà cô ấy không muốn nói... Tiếng khóc ngày càng to hơn, tim tôi ngày càng đập mạnh hơn. Vài giây trôi qua, tôi chỉ nghe thấy tiếng thút thít, nhỏ dần, nhỏ dần... Tôi biết cô ấy đang trấn tĩnh lại để nói với tôi một điều gì đó thật quan trọng. Tôi im lặng lắng nghe.

- "Tớ xin lỗi".

Ba tiếng đó đủ nói lên tất cả, trái tim tôi như muốn nổ tung... Nước mắt đã tuôn ra từ lúc nào không hay biết, tôi giống như một kẻ bị bỏ rơi trong một cánh rừng giữa đêm đông lạnh lẽo. Trong lúc đó, tôi như một kẻ vô hồn, giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống đất.
Không muốn để cô ấy biết cảm xúc của mình, tôi chỉ nhẹ nhàng hỏi: "Em cho anh hỏi một câu nhé?" Lần đầu tiên tôi gọi cô ấy là "em". Một cảm xúc mãnh liệt từ tận sâu trong trái tim. Cô ấy đáp nhẹ: "Vâng!"

Tôi nhẹ nhàng nói tiếp: Từ trước tới nay, đã bao giờ em thực sự yêu anh chưa?

Nước mắt bỗng cứ tuôn mãnh liệt khi tôi cất tiếng nói câu đó. Tôi cảm nhận được những giọt nước mắt đầu máy bên kia cũng đang tuôn rơi...
...

Đồng hồ báo thức làm tôi tỉnh giấc, mở mắt hơi khó, có cái gì đó ướt ướt còn đọng lại trên khóe mắt. Ra khỏi giường, một giọt buồn khẽ rơi...
Kênh giải trí - Xã hội - Tin tức

Không có nhận xét nào