Header Ads

test

Tâm sự của người đàn ông không ăn ớt mà 'cay'

Tôi lấy vợ đến nay đã được gần 3 năm. Ấp ủ mơ ước về một mái ấm hạnh phúc bao nhiêu thì hôm
nay tôi lại đau khổ, dằn vặt, oán hận em bấy nhiêu.
Cầm tờ kết quả xét nghiệm, tôi phóng xe như điên về nhà đòi vợ nói cho rõ ràng mọi chuyện. Lúc đầu cô không thừa nhận nhưng khi cầm tờ giấy xét nghiệm ADN thì im lặng. Cô thú thật tất cả với tôi về mối quan hệ trước đây. Cô chỉ mong tôi hãy rộng lòng tha thứ và chấp nhận mọi sự trừng phạt.

Tôi lấy vợ đến nay đã được gần 3 năm. Ấp ủ mơ ước về một mái ấm hạnh phúc bao nhiêu thì hôm nay tôi lại đau khổ, dằn vặt, oán hận em bấy nhiêu. Ngay từ ngày đầu gặp em, tôi ấn tượng bởi đôi mắt trong sáng, sự vô tư và nhí nhảnh. Đối với một thằng đàn ông 30 tuổi như tôi, sự xuất hiện của em như một làn gió mát lành, mới mẻ khuấy động cuộc sống yên ả tôi đang có.

Tôi làm việc tại một doanh nghiệp nhà nước, còn em là một giáo viên trẻ trung, năng động. Ngoài thời gian ở cơ quan, tôi chỉ biết quấn lấy em, quan tâm chăm sóc, cố gắng làm cho em vui. Có lẽ bởi vẻ ngoài khá bắt mắt nên tôi cũng chiếm được cảm tình từ em. Gần 2 tháng sau ngày đầu gặp mặt, tôi và em bắt đầu hẹn hò. Tôi không quá vội vàng trong việc gần gũi em nhưng sau 6 tháng yêu đương, chúng tôi đã thực sự thuộc về nhau.

Rồi một ngày, em hẹn gặp tôi và báo tin có thai. Tôi rất vui mừng, không chút đắn do, do dự mà cầu hôn em. Tuy có chút ngập ngừng nhưng có lẽ, vì cái thai trong bụng nên em đã gật đầu đồng ý. Tôi thầm trách bản thân không cẩn thận, khiến em phải lấy chồng sớm khi có lẽ bản thân em chưa sẵn sàng. Vậy nên tôi cố gắng yêu em, chiều em nhiều hơn để bù đắp lại cho em.

Được sự đồng ý của hai gia đình, chúng tôi chuẩn bị đám cưới khá nhanh. Đám cưới của chúng tôi được tổ chức trước sự ngỡ ngàng của mọi người, đặc biệt là bạn bè của tôi. Tôi rất bất ngờ khi em nói giấu cả gia đình lẫn bạn bè chuyện em mang thai trước khi cưới. Tôi nghe xong lại càng thương và thấy có lỗi với em nhiều hơn. Nhưng cuộc sống chẳng bao giờ diễn ra như ý muốn của tôi. Cưới nhau xong, tôi đưa em đi khám thai, bác sĩ báo cho chúng tôi tin mừng, cái thai trong bụng em là bé trai. Tôi sung sướng lắm. Tuy với tôi trai gái không quan trọng nhưng cứ nghĩ đến mình sắp được làm bố, tôi lâng lâng, vui sướng tột cùng.

Thế rồi, tai ương bắt đầu từ cái hôm tôi đưa vợ đi khám thai lần 2. Khi ấy em mang bầu tháng thứ 4. Trong một lần em xin phép gia đình về quê ngoại, trên đường đưa em đi mà đầu óc tôi không tập trung, cảm thấy lo lắng. Và điều đáng tiếc lại đến vào đúng cái ngày hôm đó, trên chuyến xe chúng tôi khởi hành được nửa quãng đường, bất thình lình xảy ra va chạm với một chiếc ô tô cùng chiều.

Vì cả hai bên đều đang đi quá nhanh nên lái xe không phản ứng kịp. Vợ chồng chúng tôi sau va chạm cùng bị choáng váng, tôi thì chỉ bị trầy xước nhẹ, quay sang bên cạnh nhìn em, tôi thấy em nhăn nhó dưới ghế, tay ôm bụng đau đớn. Tôi vội vàng đưa em đến bệnh viện với một linh cảm rất xấu. Đứa con chưa kịp chào đời của chúng tôi đã ra đi mãi mãi. Em đã khóc rất nhiều, sức khỏe của em lại yếu nên phải ở lại bệnh viện thêm mấy tuần để theo dõi.

Ở viện về, em trở nên ít nói hẳn. Cô gái hoạt bát, hồn nhiên mà tôi biết trước đó giờ đã không còn, thay vào đó là một người trầm lặng, ủ rũ. Thương em lắm nhưng tôi không làm được gì nhiều cho em. Thế là hàng ngày tôi cố gắng quan tâm chăm sóc đến em nhiều hơn trước. Tôi luôn muốn yêu thương, bù đắp cho em nhiều nhất có thể. Tôi không để cho em đụng tay vào việc gì. Đi làm tôi tranh thủ giờ nghỉ trưa về nấu cơm cho vợ, quần áo, nhà cửa tôi cũng ôm hết.

Hơn nửa năm sau cú sốc đó, tình trạng của em khá dần. Tôi rất mừng nên luôn khuyến khích em đi học tiếp, ra ngoài chơi với bạn bè. Tôi muốn em tìm lại niềm vui như trước kia. Nhưng tôi thấy em rất khác so với trước, em bắt đầu hút thuốc, ăn mặc thoáng đãng, đi chơi khuya với bạn. 

Dù không thích, nhưng nghĩ cho em nên tôi không mắng mỏ mà chỉ khuyên bảo, nhắc nhở em chú tâm vào công việc và gia đình. Đáp lại tôi bằng thái độ dửng dưng, em nói: "Cuộc sống riêng của em, anh không có quyền can thiệp, từ giờ sống như thế nào là quyền của em". Không làm chủ được mình và quá lo cho em, tôi đã to tiếng với em.

Như được thể em "vùng vằng" bỏ đi. Đến tối đợi mãi không thấy em về, tôi gọi điện hỏi thì em không nghe máy, lo lắng nên tôi nhắn tin hỏi em ở đâu để tôi đến đón. Em nhắn lại: "Giờ anh còn muốn quản thời gian của em nữa à?". Đêm hôm đó tôi tự nhủ khi em về tôi sẽ xin lỗi, sẽ yêu thương và quan tâm em nhiều hơn nữa để bù đắp những tình cảm cho em.

Thời gian cứ thế dần trôi, hạnh phúc của chúng tôi cũng được vun đắp bằng niềm vui khi cậu con trai kháu khỉnh của chúng tôi chào đời 2 năm sau đó. Tôi đã thức suốt đêm vì hồi hộp không ngủ được để mong vợ mình được mẹ tròn con vuông. Tôi lên kế hoạch sẽ chăm sóc vợ con thật tốt. Bồng đứa bé trên tay, tôi mừng đến rơi nước mắt. Khi đứa trẻ được 2 tuổi thì tôi cũng nghe phong thanh về mối quan hệ của vợ tôi với một người đàn ông khác. Nhưng tôi luôn tin tưởng vào vợ, vì nghĩ thiên hạ chẳng còn việc gì nữa nên cứ thêu dệt chuyện linh tinh.

Nhưng cứ nhìn đứa con càng ngày chẳng thấy giống mình thì tôi lại băn khoăn không dứt. Để trấn an tâm lý tôi đã giấu vợ đi thử ADN của mình và con trai. Tôi mong rằng kết quả sẽ cho thấy thằng bé là con mình. Nhưng kết quả khiến tôi rụng rời chân tay, thằng bé không phải là giọt máu của tôi, mà lại là cốt nhục của em và người khác.

Em đã thú nhận tất cả với tôi rằng, sau những lần đi chơi khuya cùng các bạn, em đã quen một người bạn trai cũng trạc tuổi tôi, một anh chàng ga lăng, lịch lãm trong mắt em, đúng vào lúc em đang đau khổ, buồn bã thì anh ta đã đến bên em. Em đã khóc và van xin tôi, mong tôi thấu hiểu cho tâm sự của em. Em nói rằng thời gian đầu quen em, tôi chỉ lo công việc của mình mà ít quan tâm tới em, ngay từ đầu em đã không muốn lừa dối tôi. Nhưng giờ em nghĩ nên thú nhận tất cả, đứa bé đó cũng không phải là của tôi.

Tôi rất muốn đánh mắng em, sỉ vả em nhưng không nỡ. Ly dị hay tha thứ là câu hỏi luôn thường trực trong đầu tôi. Liệu rồi sự yêu thương của tôi với em và thằng bé có được như ngày trước không và cuộc sống gia đình tôi rồi sẽ thế nào.

Tôi cần thời gian để bình tĩnh và hiểu được hết mọi chuyện. Đây là kết quả của sự cố gắng, kiên nhẫn và tình yêu tôi dành cho em bấy lâu ư? Tôi có thể cảm thông với lỗi lầm của người con gái như em?

Em nhẹ dạ hay bản chất là kẻ trăng hoa, lợi dụng? Hơn nữa, trong khi tôi luôn tôn trọng người phụ nữ trung thực, thì sự ám ảnh bởi người vợ ngoại tình, sự phản bội luôn hiện hữu trong nhà (thông qua đứa trẻ không phải là con mình), rồi cả gia đình ác cảm với em thì liệu tôi có thể chịu đựng nổi và vẫn hạnh phúc hay không? Câu trả lời chắc chắn là "không"!

Hay là em đã luôn giữ trong lòng sự oán hận về tôi? Em thay đổi và nói dối tôi như vậy là do cú sốc đó?
Kênh giải trí - Xã hội - Tin tức

Không có nhận xét nào