Để em chia "tình phí" với anh!
Em sắp xếp mọi chuyện thật chu đáo, chưa một lần làm tổn thương lòng tự trọng của tôi. Em san
sẻ một phần gánh nặng nhưng vẫn luôn chừa lại cơ hội để tôi được thể hiện sự galăng.
San sẻ thế nào để không ảnh hưởng đến lòng tự trọng của bạn trai là câu hỏi không dễ. Xin mời bạn đọc theo dõi tâm sự của bạn Tùy Phong với niềm hạnh phúc khi có người yêu khéo léo chia sẻ "tình phí". Mời bạn đọc theo dõi và chia sẻ trải nghiệm, góc nhìn của bạn.
Hơn ba năm trước, tôi gặp em. Em là em họ của bạn tôi, nhỏ hơn tôi 2 tuổi, đang là sinh viên năm nhất ĐH Khoa học tự nhiên TP.HCM. Em rất đáng yêu, lanh lợi,hoạt bát. Chỉ phải tội em hay dỗi hờn và còn quá trẻ con.
Khi biết tôi yêu em, mấy thằng bạn thân góp ý chân thành: “Nàng trẻ con thế chắc chẳng biết lo nghĩ gì đâu! Mày ráng chiều nàng, với ráng cày thêm mà lo mấy khoản “tình phí”. Yêu đương coi vậy tốn kém lắm, người yêu mày tính tình như con nít thế kia thì chắc không san sẻ được gì rồi”. Lúc đó tôi chỉ biết cười trừ. Phải rồi, người yêu của tôi hãy còn trẻ con lắm!
Nghe nhiều người ta thán chuyện “tình phí”, tôi lại thấy thương em. Em chưa bao giờ đẩy tôi vào thế bị động, luôn bên tôi, quan tâm và yêu thương thật nhiều.
Em sắp xếp mọi chuyện thật chu đáo, chưa một lần làm tổn thương lòng tự trọng của tôi. Em san sẻ một phần gánh nặng nhưng vẫn luôn chừa lại cơ hội để tôi được thể hiện sự galăng.
Chúng tôi yêu nhau. Càng lúc tôi càng nhận ra em tuyệt vời hơn những gì tôi nghĩ. Đằng sau tính khí ngang bướng của một đứa trẻ là sự dịu dàng, chu đáo đến lạ kỳ! Em trưởng thành trong từng suy nghĩ và lời nói.
Từ ngày yêu em, đối với tôi, bài toán “tình phí” kia chưa bao giờ trở thành nỗi ám ảnh. Em luôn biết cách san sẻ cùng tôi. Không quá chi li, không tính toán rạch ròi, cái cách em làm luôn khiến tôi cảm thấy thật thoải mái.
Tôi nhớ lần thứ ba đưa em đi ăn tối, em nắm lấy tay tôi và cười thật hiền: “Hôm nay để em mời anh nhé. Đừng ngại với em! Chúng ta đều là sinh viên cả. Không phải em coi thường anh, nghĩ anh không lo được cho em mấy chuyện ăn uống lặt vặt này. Nhưng mình còn quen nhau lâu dài, hãy để em san sẻ cùng anh!". Cô bé của tôi luôn thẳng thắn và chân thành như thế.
Và mọi thứ diễn ra thật tự nhiên. Chúng tôi hẹn hò, gặp nhau, cùng ăn trưa, ăn tối. Thường thì chúng tôi thay phiêntrả tiền ăn cho nhau. Nếu hôm nay tôi trả, hôm sau sẽ là em. Vào cuối tuần, tôi sẽ đưa em đến những quán cà phê nhỏ, cùng nhâm nhi một tách cacao nóng. Lúc đó, em sẽ để tôi thanh toán, như để tôi thể hiện sự galăng của một thằng con trai.
Không chỉ biết cách chia sẻ cùng tôi, em còn khéo léo giữ thể diện cho tôi mọi lúc. Có lần tôi đưa em đến họp mặt bạn cũ. Buổi họp mặt được tổ chức ở một nhà hàng khá sang trọng. Tôi góp tiền cho cả tôi và em. Đối với một sinh viên, khoản tiền đó không hề nhỏ. Tôi đã nghĩ đến mì ăn liền cho những ngày cuối tháng. Em vẫn bình thản đứng bên tôi, vui vẻ nói chuyện cùng mọi người. Lúc ra về, em dúi vào tay tôi một phong bì nhỏ, nói: “Anh à, phần này của em. Phụ với anh một phần nhỏ thôi. Chúng mình là sinh viên mà…”. Em cười lém lỉnh…
Chưa bao giờ em đòi tôi một món quà đắt tiền hay phải ăn uống ở những nơi sang trọng. Em hài lòng với tất cả những gì tôi mang đến. Một cái áo thun bình thường tặng em nhân ngày sinh nhật, đôi dép xốp giá 15.000 đồng tôi mua tặng cũng khiến em cười tít mắt. Hôm nào cuối tháng dư dả, tôi sẽ dắt em đến một quán cà phê thật đẹp, gọi cho em thứ đồ uống em thích nhất. Những lúc tôi “nghèo”, em lại vui vẻ cùng tôi “trà chanh chém gió”.
Người ta nói “Có được tình yêu rất khó, nuôi dưỡng tình yêu đó lại càng khó hơn". Bài toán “tình phí” nếu không được giải quyết đúng cách sẽ ảnh hưởng rất lớn đến hạnh phúc trong tình yêu. Đối với tình yêu sinh viên, sự cảm thông càng trở nên quan trọng.
Tôi may mắn gặp được người con gái biết cùng tôi chia sẻ. Chúng tôi yêu nhau đã hơn ba năm, đã cùng nhau vượt qua nhiều khó khăn. Em vẫn luôn bên tôi cười lém lỉnh: “Tụi mình là sinh viên mà…”.
Kênh giải trí - Xã hội - Tin tức
sẻ một phần gánh nặng nhưng vẫn luôn chừa lại cơ hội để tôi được thể hiện sự galăng.
San sẻ thế nào để không ảnh hưởng đến lòng tự trọng của bạn trai là câu hỏi không dễ. Xin mời bạn đọc theo dõi tâm sự của bạn Tùy Phong với niềm hạnh phúc khi có người yêu khéo léo chia sẻ "tình phí". Mời bạn đọc theo dõi và chia sẻ trải nghiệm, góc nhìn của bạn.
Hơn ba năm trước, tôi gặp em. Em là em họ của bạn tôi, nhỏ hơn tôi 2 tuổi, đang là sinh viên năm nhất ĐH Khoa học tự nhiên TP.HCM. Em rất đáng yêu, lanh lợi,hoạt bát. Chỉ phải tội em hay dỗi hờn và còn quá trẻ con.
Khi biết tôi yêu em, mấy thằng bạn thân góp ý chân thành: “Nàng trẻ con thế chắc chẳng biết lo nghĩ gì đâu! Mày ráng chiều nàng, với ráng cày thêm mà lo mấy khoản “tình phí”. Yêu đương coi vậy tốn kém lắm, người yêu mày tính tình như con nít thế kia thì chắc không san sẻ được gì rồi”. Lúc đó tôi chỉ biết cười trừ. Phải rồi, người yêu của tôi hãy còn trẻ con lắm!
Nghe nhiều người ta thán chuyện “tình phí”, tôi lại thấy thương em. Em chưa bao giờ đẩy tôi vào thế bị động, luôn bên tôi, quan tâm và yêu thương thật nhiều.
Em sắp xếp mọi chuyện thật chu đáo, chưa một lần làm tổn thương lòng tự trọng của tôi. Em san sẻ một phần gánh nặng nhưng vẫn luôn chừa lại cơ hội để tôi được thể hiện sự galăng.
Chúng tôi yêu nhau. Càng lúc tôi càng nhận ra em tuyệt vời hơn những gì tôi nghĩ. Đằng sau tính khí ngang bướng của một đứa trẻ là sự dịu dàng, chu đáo đến lạ kỳ! Em trưởng thành trong từng suy nghĩ và lời nói.
Từ ngày yêu em, đối với tôi, bài toán “tình phí” kia chưa bao giờ trở thành nỗi ám ảnh. Em luôn biết cách san sẻ cùng tôi. Không quá chi li, không tính toán rạch ròi, cái cách em làm luôn khiến tôi cảm thấy thật thoải mái.
Tôi nhớ lần thứ ba đưa em đi ăn tối, em nắm lấy tay tôi và cười thật hiền: “Hôm nay để em mời anh nhé. Đừng ngại với em! Chúng ta đều là sinh viên cả. Không phải em coi thường anh, nghĩ anh không lo được cho em mấy chuyện ăn uống lặt vặt này. Nhưng mình còn quen nhau lâu dài, hãy để em san sẻ cùng anh!". Cô bé của tôi luôn thẳng thắn và chân thành như thế.
Và mọi thứ diễn ra thật tự nhiên. Chúng tôi hẹn hò, gặp nhau, cùng ăn trưa, ăn tối. Thường thì chúng tôi thay phiêntrả tiền ăn cho nhau. Nếu hôm nay tôi trả, hôm sau sẽ là em. Vào cuối tuần, tôi sẽ đưa em đến những quán cà phê nhỏ, cùng nhâm nhi một tách cacao nóng. Lúc đó, em sẽ để tôi thanh toán, như để tôi thể hiện sự galăng của một thằng con trai.
Không chỉ biết cách chia sẻ cùng tôi, em còn khéo léo giữ thể diện cho tôi mọi lúc. Có lần tôi đưa em đến họp mặt bạn cũ. Buổi họp mặt được tổ chức ở một nhà hàng khá sang trọng. Tôi góp tiền cho cả tôi và em. Đối với một sinh viên, khoản tiền đó không hề nhỏ. Tôi đã nghĩ đến mì ăn liền cho những ngày cuối tháng. Em vẫn bình thản đứng bên tôi, vui vẻ nói chuyện cùng mọi người. Lúc ra về, em dúi vào tay tôi một phong bì nhỏ, nói: “Anh à, phần này của em. Phụ với anh một phần nhỏ thôi. Chúng mình là sinh viên mà…”. Em cười lém lỉnh…
Chưa bao giờ em đòi tôi một món quà đắt tiền hay phải ăn uống ở những nơi sang trọng. Em hài lòng với tất cả những gì tôi mang đến. Một cái áo thun bình thường tặng em nhân ngày sinh nhật, đôi dép xốp giá 15.000 đồng tôi mua tặng cũng khiến em cười tít mắt. Hôm nào cuối tháng dư dả, tôi sẽ dắt em đến một quán cà phê thật đẹp, gọi cho em thứ đồ uống em thích nhất. Những lúc tôi “nghèo”, em lại vui vẻ cùng tôi “trà chanh chém gió”.
Người ta nói “Có được tình yêu rất khó, nuôi dưỡng tình yêu đó lại càng khó hơn". Bài toán “tình phí” nếu không được giải quyết đúng cách sẽ ảnh hưởng rất lớn đến hạnh phúc trong tình yêu. Đối với tình yêu sinh viên, sự cảm thông càng trở nên quan trọng.
Tôi may mắn gặp được người con gái biết cùng tôi chia sẻ. Chúng tôi yêu nhau đã hơn ba năm, đã cùng nhau vượt qua nhiều khó khăn. Em vẫn luôn bên tôi cười lém lỉnh: “Tụi mình là sinh viên mà…”.
Kênh giải trí - Xã hội - Tin tức
Post a Comment