Header Ads

test

Em ah!Hãy hạnh phúc bên người ấy em nhé

Em có biết những ngày bên em, được chung bước với em, được nói chuyện và nhìn em cười nói...
đó là điều hạnh phúc nhất đối với anh không?
Em yêu! Có lẽ đây là lá thư cuối cùng anh viết cho em. Anh thật sự không muốn như thế nhưng đấy là lối đi duy nhất dành cho anh. Anh không biết phải làm gì vì anh chỉ là kẻ đến sau mà thôi.
Vẫn biết trong <>tình yêu, trái tim không thể chia đôi nhưng anh vẫn mong trái tim em chia làm đôi, một nửa cho anh, nửa kia cho người ấy. Nhưng thật sự không thể như thế phải không em... vì anh biết với em, tình yêu đó là mãi mãi.
Anh không trách gì em đâu, anh chỉ trách cuộc đời quá bất công vì cho anh gặp em quá muộn màng. Em có biết em là người con gái có ý nghĩa trong cuộc đời anh như thế nào không? Tại sao em chỉ thoáng qua đời anh như một cơn gió mát ban trưa để rồi xa anh mãi mãi vậy em?
Anh biết sự có mặt của anh chỉ gây cho em đau khổ thêm vì lúc đó, em phải đứng giữa hai con đường. Anh không muốn làm em đau khổ... như thế sẽ làm cho anh càng cảm thấy mình có lỗi hơn thôi.

Kỷ niệm về em, anh sẽ để nó trôi vào quá khứ... 

Giờ đây, khi anh ngồi nhặt từng đoạn ký ức đứt quãng về em và anh, chắp nối lại thành một kỷ niệm đã xa vời, anh mới thấy tình yêu của em dành cho anh thật đẹp nhưng mong manh quá. Nhưng em ạ! Anh không nuối tiếc đâu bởi ký ức ấy là ánh mắt của em luôn dõi theo anh từ phía xa, những tình yêu mà trước đó anh chưa bao giờ cảm nhận được.

Kỷ niệm về em, anh sẽ để nó trôi vào quá khứ, tan biến trong nắng mai, để khi gặp lại, trong mắt anh sẽ là một nụ cười trên môi em...

Anh biết đến bây giờ, anh chỉ là cái gai trong mắt em. Bao nhiêu kỷ niệm yêu thương, giờ đây chỉ còn lại sự oán hận. Nhưng em ạ, em đã từng mang trong người giọt máu của anh... vậy tại sao giờ đây ngồi bên nhau, em lại không thể dành cho anh được ánh nhìn thân thiện?

Em có biết khi anh nghe được câu em nói với chàng trai khác: "Sao lâu ngày không thấy anh gọi cho em", anh đau đớn đến thế nào không? Nghe hết câu nói của em dành cho họ, anh cảm thấy mình chỉ là thằng nhà quê thừa thãi, chẳng có ý nghĩa gì đối với em hết.

Ngày trước, em thiếu thốn, khó khăn, anh luôn cố gắng sắp xếp mọi thứ cho em. Em buồn chán, cô đơn, anh luôn mang đến cho em cảm giác ấm cúng, vui vẻ... vậy mà bây giờ, em lại lạnh lùng nói rằng: "Em đã có đủ lông đủ cánh, có chỗ dựa vững chắc rồi nên không cần anh nữa".
Anh đâu có tệ bạc với em mà em lại nỡ đối xử độc ác với anh như vậy? Nhưng em ạ! Anh sẽ chấp nhận tất cả... anh sẽ quên em để sống và làm việc thật tốt, để không phải chìm mình trong nỗi đau triền miên như trước nữa.

Tự đáy lòng mình, anh chúc em luôn vững vàng trong cuộc sống... và cuộc sống này vẫn tươi đẹp lắm, nếu chúng ta biết sông em ạ!
Kênh giải trí - Xã hội - Tin tức

Không có nhận xét nào