Đừng nói em đợi nếu anh không biết chờ
Anh cho em một cái hẹn tương lai, bằng một dòng tin nhắn. em tự bảo: không chờ, không đợi,
không mong, nhưng lòng vẫn thấp thỏm những hi vọng xen lẫn hoài nghi.
Em tin, cảm giác của ta về nhau là có thật. Quan tâm là chân thành và hạnh phúc từng xuất hiện. Dù là ta bối rối không dám nắm tay nhau dưới một chiếc ô che chung. Dù e ngượng ngùng không nói được em nhớ anh, em cần anh.
Yêu thương, như 2 ta đang chơi trò đuổi bắt. Chạy hoài đến khi nắng tắt vẫn chưa gặp được nhau. Khi anh mệt rồi, anh dừng lại. Em vẫn ngây ngốc chờ anh phía trước. Tự cuốn mình vào muôn ngàn câu hỏi.
Liệu trên đường anh đi một mình, có gặp ai khác tốt hơn em?…
Em cứ thế, chờ tình cảm của anh đuổi kịp. Chờ 1 thứ gì đó gọi là đã yêu không bao giờ phai nhạt. Nhưng tình yêu đâu phải kim cương, mà có là kim cương cũng bị bào mòn dưới bàn tay người thợ cắt. Em biết lấy gì để tự đảm bảo với mình? Lấy mơ hồ kí ức của anh? Thế có đủ không?
Vậy nên, nếu anh không thể chờ, đừng nói em hãy đợi. Đừng để em lấy thời gian hàng đêm nghĩ về anh, đừng bắt em mơ về anh, đừng bắt em nghi ngờ, đừng bắt em tự dặn mình không nhớ. Bởi cứ sống và tưởng tượng 1 không gian có hơi thở của anh, sớm muộn cũng làm trái tim em chật chội. Thu nhỏ tương lai của mình, về 1 tương lai chỉ có anh. Em, bỗng dưng, bé quá. Bé nhỏ thế nên không chịu được đâu, một nỗi đau dù là hạt cát vô tình bay lạc. Hờ hững vô tâm, cũng làm tim em tan nát. Một sự quan tâm khác cũng khiến em hờn ghen. Em nhạy cảm. Em đau đớn. Em, thực sự, không chịu được đâu. Nên:
Hoặc là bây giờ ta yêu nhau, hoặc là không bao giờ ta yêu nhau. Anh nhé?
không mong, nhưng lòng vẫn thấp thỏm những hi vọng xen lẫn hoài nghi.
Em tin, cảm giác của ta về nhau là có thật. Quan tâm là chân thành và hạnh phúc từng xuất hiện. Dù là ta bối rối không dám nắm tay nhau dưới một chiếc ô che chung. Dù e ngượng ngùng không nói được em nhớ anh, em cần anh.
Yêu thương, như 2 ta đang chơi trò đuổi bắt. Chạy hoài đến khi nắng tắt vẫn chưa gặp được nhau. Khi anh mệt rồi, anh dừng lại. Em vẫn ngây ngốc chờ anh phía trước. Tự cuốn mình vào muôn ngàn câu hỏi.
Liệu trên đường anh đi một mình, có gặp ai khác tốt hơn em?…
Em cứ thế, chờ tình cảm của anh đuổi kịp. Chờ 1 thứ gì đó gọi là đã yêu không bao giờ phai nhạt. Nhưng tình yêu đâu phải kim cương, mà có là kim cương cũng bị bào mòn dưới bàn tay người thợ cắt. Em biết lấy gì để tự đảm bảo với mình? Lấy mơ hồ kí ức của anh? Thế có đủ không?
Vậy nên, nếu anh không thể chờ, đừng nói em hãy đợi. Đừng để em lấy thời gian hàng đêm nghĩ về anh, đừng bắt em mơ về anh, đừng bắt em nghi ngờ, đừng bắt em tự dặn mình không nhớ. Bởi cứ sống và tưởng tượng 1 không gian có hơi thở của anh, sớm muộn cũng làm trái tim em chật chội. Thu nhỏ tương lai của mình, về 1 tương lai chỉ có anh. Em, bỗng dưng, bé quá. Bé nhỏ thế nên không chịu được đâu, một nỗi đau dù là hạt cát vô tình bay lạc. Hờ hững vô tâm, cũng làm tim em tan nát. Một sự quan tâm khác cũng khiến em hờn ghen. Em nhạy cảm. Em đau đớn. Em, thực sự, không chịu được đâu. Nên:
Hoặc là bây giờ ta yêu nhau, hoặc là không bao giờ ta yêu nhau. Anh nhé?
Tag: Anh khong cho dung bat em doi
Anh ko cho em
Anh quen em
Dung cho em nưa
Tác giả: Minh Hằng
Kênh giải trí - Xã hội - Tin tức
Post a Comment