Nếu em yếu lòng thì anh nhớ kéo em lại và ôm em vào lòng anh nhé!
Lúc mới gặp anh, em chưa bao giờ nghĩ mình sẽ yêu anh cả.
Anh không đẹp trai, không vui tính như những gì em mơ ước. Em thích một chàng trai lãng mạn cơ, nên nghĩ trong đầu, tự nhủ mình sẽ đừng yêu anh nhé!
Rồi thời gian trôi đi, bắt đầu bằng những lần anh đưa đón em đi học, tính em vốn lười nên có người tình nguyện chở mình đi thì không đời nào từ chối cả, tan học lại trà đá cổng trường, dường như em biết anh có ý gì đó với em, nhưng em mặc kệ, chỉ lợi dụng anh chút thui à.
Những buổi tối em thấy cô dơn, buồn chán em lại gọi anh qua nói chuyện, mình cùng ngồi trên chiếc cột điện gần phòng em. Lúc đó em đã nói chỉ mún làm bạn, em nói rất nhìu thứ như: em không yêu xa, tuổi tác không hợp, em thích người vui tính, bố mẹ em mà phản đối chuyện gì là em nghe theo bố mẹ em liền,...những tưởng anh nghe xong sẽ từ bỏ, chẳng hiểu lúc đó anh nghĩ gì nữa.
neu em yeu long thi anh nho keo em lai va om em vao long anh nhe
Anh rất chiều em, em bảo gì anh cũng nghe, muốn ăn gì anh cũng mua, nhiều hôm đang nằm mà nổi hứng thích ăn quả cóc, nói đùa rằng anh mua cho em nhé, không ngờ lát sau anh mang qua thật. Anh ngốc quá cơ!
Anh đã rất nhiều lần nói muốn em trở thành bạn gái anh, nhưng em từ chối hết, em chưa muốn bị ràng buộc, thích sự tự do hơn. Em bảo anh cứ như vậy sẽ làm em cảm thấy áp lực, không thoải mái, anh bảo nếu em không thích thì anh sẽ không nói nữa, và những ngày về sau không khi nào em thấy anh nhắc tới câu đó nữa.
Cho tới 1 ngày anh giận em, giận em thật sự. Không hiểu sao em lại cồn cào, em không làm được bất cứ điều gì, đầu óc chỉ nghĩ về anh, em nhắn tin, gọi điện, thậm chí tới cả phòng của anh, nhưng anh đã về quê, anh không muốn nhìn thấy em nữa rồi sao? Em thấy nản trí, hối hận sao lúc trước mình lại làm thế chứ, giờ em sẽ phải làm sao để anh tha thứ cho em. Em chỉ mong anh nhắn cho em 1 tin thui, vẫn hi vọng nên ngày nào em cũng chờ...
Rồi anh cũng liên lạc, anh không biết lúc đó em vui thế nào đâu, anh chịu nhắn tin là anh bớt giậ rồi. Những ngày qua cũng đã làm cho em nhận ra tình cảm của mình dành cho anh, bắt đầu có cảm giác sợ mất anh, và em đã làm một việc mà không nghĩ là mình sẽ làm, đó là nói lời yêu với anh: "anh làm bạn trai của em nhé!" anh đồng ý, giấy phút đó em biết rằng mình đã yêu anh, anh đã là của em rồi.
Anh vẫn chiều chuộng em như thế, đến nỗi nhiều người thấy ghen tị. Anh rất thích hát, có lần em bắt anh hát gần 10 bài mà anh vẫn hát. Em vui lắm , vui vì có anh ở bên. Em không còn để ý tới những thứ ngăn cản đôi mình nữa, chỉ nghĩ sẽ bên anh thôi.
Không lâu nữa anh sẽ phải đi xa, xa em, xa gia đình, không biết anh sẽ thế nào nữa, em nửa muốn anh ở lại, nửa muốn anh đi. Chưa bao giờ em nghĩ là em sẽ bỏ anh cả, ngay cả khi anh xa em, em vẫn chờ...
Nhưng rồi mọi chuyện cũng không êm đềm trôi như thế, ngày nào mình cũng giận nhau anh nhỉ, bắt đầu bằng việc anh giận em, rồi khi anh làm hòa thì em lại giận, cũng trẻ con thật đấy, toàn chuyện linh tinh, nhỏ nhặt cũng giận nhưng chuyện đó cũng chẳng là gì so với việc có vẻ như gia đình anh không thích em, điều đó làm em thấy buồn, em không biết là mình có đủ mạnh mẽ để vượt qua điều đó không nữa.
Bên anh em đã khóc rất nhiều, anh bảo em mít ướt, trẻ con, suốt ngày khóc nhè thui, anh không muốn nhìn thấy em khóc, muốn bên anh em phải cười cơ, nhưng em đâu có ngăn được nước mắt của em đâu cơ chứ. Rồi có nhiều chuyện xảy ra, làm em suy nghĩ, nhìu lúc em muốn buông tay, em đã hỏi anh sự xuất hiện của em làm anh khổ phải không, làm mọi người không tin tưởng anh như trước nữa.... thực sự lúc đó em muốn rời xa anh, để tránh cho anh những rắc rối như bây giờ.
Em bật khóc, anh chỉ biết ngồi lau nước mắt cho em, anh ôm em vào lòng và nói anh không muốn nghe những lời như thế. Em suy nghĩ mọi chuyện rất nhanh, phản ứng cũng nhanh, nhưng em cũng dễ quên đi thôi, anh đừng lo anh nhé!
om em vao long anh nhe
Anh thích suy nghĩ nhiều và nói ít, điều đó làm em thấy khó chịu. Tính em tò mò, chuyện gì cũng phải biết tới cùng, nên nhiều khi cứ gặng hỏi làm anh thấy khó chịu.
Em xin lỗi nhé! nhưng đã biết tính em vậy rồi thì đừng giấu em chuyện gì chứ. Gần đây em hay suy nghĩ, rồi thoáng chốc lại muốn rời xa anh, em đã hỏi anh là xa em anh sẽ thế nào, nhưng anh chỉ im lặng thôi. Thực sự bây giờ em rất sợ mất anh, sợ làm anh giận, không nói chuyện với em, em sợ sự im lặng của anh, nó làm em thấy nghẹt thở.
Em muốn hỏi anh một câu :" nếu em buông tay anh ra thì anh có níu em lại không?" không biết câu trả lời của anh sẽ là gì nữa?. Em rất sợ vì trước kia anh đã nói rằng nếu em như thế thì anh sẽ ra đi và không bao giờ xuất hiện trước mắt em nữa. Em sợ điều đó xảy ra, nếu em có phút yếu lòng và buông tay thì anh nhớ kéo em lại và ôm em vào lòng anh nhé!
Anh không đẹp trai, không vui tính như những gì em mơ ước. Em thích một chàng trai lãng mạn cơ, nên nghĩ trong đầu, tự nhủ mình sẽ đừng yêu anh nhé!
Rồi thời gian trôi đi, bắt đầu bằng những lần anh đưa đón em đi học, tính em vốn lười nên có người tình nguyện chở mình đi thì không đời nào từ chối cả, tan học lại trà đá cổng trường, dường như em biết anh có ý gì đó với em, nhưng em mặc kệ, chỉ lợi dụng anh chút thui à.
Những buổi tối em thấy cô dơn, buồn chán em lại gọi anh qua nói chuyện, mình cùng ngồi trên chiếc cột điện gần phòng em. Lúc đó em đã nói chỉ mún làm bạn, em nói rất nhìu thứ như: em không yêu xa, tuổi tác không hợp, em thích người vui tính, bố mẹ em mà phản đối chuyện gì là em nghe theo bố mẹ em liền,...những tưởng anh nghe xong sẽ từ bỏ, chẳng hiểu lúc đó anh nghĩ gì nữa.
neu em yeu long thi anh nho keo em lai va om em vao long anh nhe
Anh rất chiều em, em bảo gì anh cũng nghe, muốn ăn gì anh cũng mua, nhiều hôm đang nằm mà nổi hứng thích ăn quả cóc, nói đùa rằng anh mua cho em nhé, không ngờ lát sau anh mang qua thật. Anh ngốc quá cơ!
Anh đã rất nhiều lần nói muốn em trở thành bạn gái anh, nhưng em từ chối hết, em chưa muốn bị ràng buộc, thích sự tự do hơn. Em bảo anh cứ như vậy sẽ làm em cảm thấy áp lực, không thoải mái, anh bảo nếu em không thích thì anh sẽ không nói nữa, và những ngày về sau không khi nào em thấy anh nhắc tới câu đó nữa.
Cho tới 1 ngày anh giận em, giận em thật sự. Không hiểu sao em lại cồn cào, em không làm được bất cứ điều gì, đầu óc chỉ nghĩ về anh, em nhắn tin, gọi điện, thậm chí tới cả phòng của anh, nhưng anh đã về quê, anh không muốn nhìn thấy em nữa rồi sao? Em thấy nản trí, hối hận sao lúc trước mình lại làm thế chứ, giờ em sẽ phải làm sao để anh tha thứ cho em. Em chỉ mong anh nhắn cho em 1 tin thui, vẫn hi vọng nên ngày nào em cũng chờ...
Rồi anh cũng liên lạc, anh không biết lúc đó em vui thế nào đâu, anh chịu nhắn tin là anh bớt giậ rồi. Những ngày qua cũng đã làm cho em nhận ra tình cảm của mình dành cho anh, bắt đầu có cảm giác sợ mất anh, và em đã làm một việc mà không nghĩ là mình sẽ làm, đó là nói lời yêu với anh: "anh làm bạn trai của em nhé!" anh đồng ý, giấy phút đó em biết rằng mình đã yêu anh, anh đã là của em rồi.
Anh vẫn chiều chuộng em như thế, đến nỗi nhiều người thấy ghen tị. Anh rất thích hát, có lần em bắt anh hát gần 10 bài mà anh vẫn hát. Em vui lắm , vui vì có anh ở bên. Em không còn để ý tới những thứ ngăn cản đôi mình nữa, chỉ nghĩ sẽ bên anh thôi.
Không lâu nữa anh sẽ phải đi xa, xa em, xa gia đình, không biết anh sẽ thế nào nữa, em nửa muốn anh ở lại, nửa muốn anh đi. Chưa bao giờ em nghĩ là em sẽ bỏ anh cả, ngay cả khi anh xa em, em vẫn chờ...
Nhưng rồi mọi chuyện cũng không êm đềm trôi như thế, ngày nào mình cũng giận nhau anh nhỉ, bắt đầu bằng việc anh giận em, rồi khi anh làm hòa thì em lại giận, cũng trẻ con thật đấy, toàn chuyện linh tinh, nhỏ nhặt cũng giận nhưng chuyện đó cũng chẳng là gì so với việc có vẻ như gia đình anh không thích em, điều đó làm em thấy buồn, em không biết là mình có đủ mạnh mẽ để vượt qua điều đó không nữa.
Bên anh em đã khóc rất nhiều, anh bảo em mít ướt, trẻ con, suốt ngày khóc nhè thui, anh không muốn nhìn thấy em khóc, muốn bên anh em phải cười cơ, nhưng em đâu có ngăn được nước mắt của em đâu cơ chứ. Rồi có nhiều chuyện xảy ra, làm em suy nghĩ, nhìu lúc em muốn buông tay, em đã hỏi anh sự xuất hiện của em làm anh khổ phải không, làm mọi người không tin tưởng anh như trước nữa.... thực sự lúc đó em muốn rời xa anh, để tránh cho anh những rắc rối như bây giờ.
Em bật khóc, anh chỉ biết ngồi lau nước mắt cho em, anh ôm em vào lòng và nói anh không muốn nghe những lời như thế. Em suy nghĩ mọi chuyện rất nhanh, phản ứng cũng nhanh, nhưng em cũng dễ quên đi thôi, anh đừng lo anh nhé!
om em vao long anh nhe
Anh thích suy nghĩ nhiều và nói ít, điều đó làm em thấy khó chịu. Tính em tò mò, chuyện gì cũng phải biết tới cùng, nên nhiều khi cứ gặng hỏi làm anh thấy khó chịu.
Em xin lỗi nhé! nhưng đã biết tính em vậy rồi thì đừng giấu em chuyện gì chứ. Gần đây em hay suy nghĩ, rồi thoáng chốc lại muốn rời xa anh, em đã hỏi anh là xa em anh sẽ thế nào, nhưng anh chỉ im lặng thôi. Thực sự bây giờ em rất sợ mất anh, sợ làm anh giận, không nói chuyện với em, em sợ sự im lặng của anh, nó làm em thấy nghẹt thở.
Em muốn hỏi anh một câu :" nếu em buông tay anh ra thì anh có níu em lại không?" không biết câu trả lời của anh sẽ là gì nữa?. Em rất sợ vì trước kia anh đã nói rằng nếu em như thế thì anh sẽ ra đi và không bao giờ xuất hiện trước mắt em nữa. Em sợ điều đó xảy ra, nếu em có phút yếu lòng và buông tay thì anh nhớ kéo em lại và ôm em vào lòng anh nhé!
Kênh giải trí - Xã hội - Tin tức
Post a Comment